Sương Anh

Màu Nắng Lụa Paris






Giữa Paris độc hành trên đại lộ
Có vạt nắng hồng nhẹ rớt vai em
Giọt lung linh hôn nhẹ bờ vai mềm
Mà cứ ngỡ... môi êm người năm cũ

Tulerie vườn ngập đầy lá đổ
Như mắt buồn tràn lệ nhớ thương ai
Lá vàng bay vương vãi chạm gót hài
Cúi xuống nhặt hạt vắn dài rơi giọt

Anh ở đâu để cho tình đắng ngót
Mười ngón tay lạnh buốt chẳng ai đan
Bên bờ Seine hồn héo uá võ vàng
Bởi thương nhớ làm trái tim vụn vỡ

Hoài còn mãi chiếc bóng tình năm đó
Muốn quên mà chẳng thể xoá được đâu
Chân bưóc lang thang dưới bóng Thu sầu
Mơ thấy lại mối tình đầu kỷ niệm

Nơi rừng thu lá vàng từng chiếc đếm
Năm tháng mong chờ lịm chết hồn yêu
Bụi thời gian bao phủ mộng hoang liêu
Em ngóng đợi bao chiều anh chẳng đến

Màu nắng lụa Paris em yêu mến
Rất dịu dàng nay chẳng biết nơi mô
Dẫu biết tình là huyễn hoặc hư vô
Đứng trước Thu buồn bờ mi lay động
 
Sương Anh

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 1 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "Màu Nắng Lụa Paris"